Cuộc sống đôi khi đặt ta vào tình thế phải lựa chọn, hoặc là tất cả, hoặc là không gì cả. Trong tình yêu, sự lựa chọn này càng trở nên khó khăn và day dứt hơn. Có những mối quan hệ bắt đầu trong lặng lẽ và kết thúc cũng trong im lặng, không ai hay biết, không ai lên tiếng.
Có những tình yêu chỉ mình ta biết, trời không hay, đất chẳng biết. Không phải duyên phận, chẳng phải định mệnh, vậy tại sao lại day dứt đến thế?
Ta tự hỏi mình có phải đang yêu, hay chỉ là một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng. Giống như tình nhân nhưng lại không dám công nhận, cứ mãi chôn giấu trong sâu thẳm tâm hồn.
Rồi nhận ra, tất cả chỉ là hư không. Không phải quen, cũng chẳng phải lạ, không sâu đậm mà cũng chẳng phải hời hợt. Một mối quan hệ lơ lửng, không tên gọi.
Cuối cùng, ta gọi nhau là gì? Là bạn, hay chỉ là người dưng ngược lối? Tình yêu khi thật khi giả, lúc có lúc không. Có những lúc ta tưởng chừng như nắm giữ được hạnh phúc, nhưng rồi lại vụt mất.
Bất an khi tiến tới, lại luyến tiếc khi lùi bước. Ta trở thành người cô đơn với nỗi nhớ triền miên trong đêm dài. Vậy ta là ai? Ta ôm ấp hy vọng cho ai?
Khi mệt mỏi, ta muốn dừng lại. Chẳng ai muốn níu giữ quá khứ mãi mãi. Vậy nên, hoặc là tất cả, hoặc là không gì cả.
Đường đời thênh thang, dòng người vội vã. Sợ rằng cơn mưa kia đôi khi quá nặng hạt. Ngắm nhìn mưa buồn rơi rồi tan, rồi tan…
Mệt mỏi thì dừng lại, níu kéo chi những điều đã cũ. Chẳng ai muốn sống mãi trong quá khứ. Hoặc là tất cả, hoặc chẳng là gì cả.
Phố xá rộng lớn, dòng người hối hả. Cơn mưa bất chợt đôi khi nặng hạt đến ngạt thở. Nhìn mưa rơi rồi tan, rồi tan biến vào hư vô…